Chương 3 Trở về Đại Trúc Phong

Trên đỉnh Đại Trúc Phong, Trương Tiểu Phàm một lần nữa đi trở về nơi ở đã quá quen thuộc với mình, may là tâm trí của hắn kiên định, nhưng lúc này cũng không khỏi có một chút run rẩy xúc động.

Tống Đại Nhân còn tưởng Trương Tiểu Phàm khẩn trương, lập tức vỗ vai an ủi Trương Tiểu Phàm, nói : "Tiểu sư đệ, ngươi đừng lo lắng, hiện giờ tất cả mọi người đã là người một nhà , về sau đây là nhà của đệ nên cứ tự nhiên không cần câu nệ tiểu tiết ! Ta trước tiên sẽ dẫn đệ vào phòng bếp kiếm chút đồ ăn a."
Ở nhà bếp ăn uống xong, Tống Đại Nhân bèn dẫn Trương Tiểu Phàm đến "Thủ Tĩnh Đường", điện chính của Đại Trúc Phong. Lúc ấy tất thảy mọi người từ trên xuống dưới trong Đại Trúc Phong đều đang tập trung tại Thủ Tĩnh Đường, nhà lát gạch đỏ, mái tươi cột đá, nền đất có khắc hình Thái Cực rất lớn, trần thiết nói chung là khá giản dị. Trương Tiểu Phàm đối với nơi này đã quá quen thuộc, lập tức nhìn từng cọng cây ngọn cỏ, mỗi bông hoa mỗi cái cây, khiến trong lòng y cảm thấy rất ấm áp.

Trước sảnh bày hai cỗ trường kỷ, trên có hai người ngồi, một người là Điền Bất Dịch, người kia là một thiếu phụ xinh đẹp đoan trang điềm đạm, khoảng hơn ba mươi tuổi, phong tư yểu điệu, đứng cạnh bà ta là một đứa bé gái, mặt mày thanh tú, đôi con ngươi long lanh, trông rất hoạt bát, đáng yêu.

Trương Tiểu Phàm nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp này, nhất thời tâm tình chấn động, đúng , chính là sư tỷ của mình, Điền Linh Nhi.

Điền Linh Nhi thấy ánh mắt Trương Tiểu Phàm nhìn vào nàng, có chút... Có chút thực cổ quái, không khỏi ngạc nhiên, hướng Trương Tiểu Phàm cười khẽ rồi làm cái mặt quỷ.

Trương Tiểu Phàm thấy sư tỷ có bộ dáng trêu cười y , y tâm trí kiên định cũng phải đỏ mặt .



"Ha, " Điền Linh Nhi làm như phát hiện ra trân thế dị bảo vậy, chỉ vào Trương Tiểu Phàm lớn tiếng cười nói: "Sư huynh, các ngươi nhìn a, hắn nhìn ta đỏ mặt kìa."



Mọi người nghe thấy liền cười ha ha, Điền Bất Dịnh nhíu mày, hừ một tiếng, mọi người vội vàng im miệng.

Tô Như xinh đẹp cười mắng: "Linh nhi, không được khi dễ sư đệ."

Trương Tiểu Phàm nhìn sư nương của mình, không khỏi trong mắt dần hiện ra một tia cuồng nhiệt, rốt cục, rốt cục lại lần thứ hai nhìn thấy dáng vẻ thân thuộc của sư nương , hơn nữa... Hơn nữa trước kia lại không phát hiện ra, sư nương lại mang mình một vẻ đẹp thành thục như vậy.

Ngay cả chính Trương Tiểu Phàm cũng không phát hiện ra, chính mình lúc này, lại thực sự thích sư nương cùng sư tỷ xinh đẹp gợi cảm của y như vậy.



Điền Bất Dịch hứ một tiếng, có vẻ sốt ruột, nhưng thiếu phụ xinh đẹp Tô Như thì nhìn kỹ Trương Tiểu Phàm, nói: "Đại Nhân, y ngủ đã một ngày một đêm, e là đói lắm rồi, con hãy dắt y đi ăn gì đó."

Tống Đại Nhân thưa: "Hồi bẩm sư nương, con vừa mới đưa tiểu sư đệ lại nhà bếp ăn rồi ạ."


Tô Như khẽ gật đầu, liếc nhìn Điền Bất Dịch, không nói gì nữa. Điền Bất Dịch lại lạnh lẽo hứ một tiếng, bảo: "Bắt đầu thôi!"

Trương Tiểu Phàm đã biết rõ chuyện gì tiếp theo rồi nhưng vẫn nghe Tống Đại Nhân đứng sau khẽ nhắc: "Tiểu sư đệ, mau quỳ xuống dập đầu bái sư."

Trương Tiểu Phàm lập tức quỳ xuống, dập đầu "Thùng thùng đông" mười mấy cái liền, vừa nặng lại vang. Không riêng gì bái sư, y đối với hai vị này lnhư thân sinh cha mẹ của mình nên trong lòng luôn kính trọng họ.

"Ha hả." Điền Linh Nhi nhịn không được bật cười. Tô /như mỉm cười nói: "Hảo hài tử, dập đầu chín cái là được rồi ."

Trương Tiểu Phàm "A" một tiếng, rồi ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, mọi người thấy trán nó đỏ bừng một khoảng, không nhịn được đều bật cười, trong mắt Điền Bất Dịch ngập tràn sự chán nản, nghĩ đến việc sau này phải dạy dỗ một đứa ngu ngốc như vậy, cái đầu đã to của lão dường như lại phình to thêm.



"Thôi được rồi, cứ như vậy đi!" Điền Bất Dịch chẳng còn chút tinh thần nào, vẫy tay bảo: "Đại Nhân, trước tiên con hãy dìu dắt y, những quy giới của bản môn, đạo pháp nhập môn, đều để con truyền thụ."

Tống Đại Nhân ứng tiếng: "Vâng." rồi sau trù trừ, lại nói: "Có điều, thưa sư phụ, tiểu đệ tuổi hãy còn nhỏ, những bài đệ tử nhập môn này..."


Điền Bất Dịch trợn trắng con mắt, bảo: "Cứ theo thế mà làm." Dứt lời liền đứng dậy, chẳng ngoái đầu lại, bước ra sau hậu đường, chúng đệ tử cúi mình, hô: "Cung tiễn sư phụ."





Điền Bất Dịch vừa đi khỏi, chẳng đợi ai mở miệng, đứa bé gái Điền Linh Nhi đã xẹt đến trước mặt Trương Tiểu Phàm, chằm chằm ngắm nghía nó kỹ càng, Trương Tiểu Phàm thấy khuôn mặt cô bé đáng yêu như đoá phù dung lay động trước mắt, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng đã có dáng dấp một mỹ nhân, nhớ tới trước kia ở cùng một chỗ, mặt mày lại đỏ hồng lên.

"Ha hả, tiểu sư đệ, ngươi tại sao lại đỏ mặt?" Điền Linh nhi nói xong làm cái mặt quỷ, đứng thẳng thân mình, đối Trương Tiểu Phàm nói: "Uy, mau gọi ta là sư tỷ ."

Trương Tiểu Phàm tự nhiên không chút do dự, vội vàng kêu lên: "Sư tỷ."

Điền Linh Nhi xưa nay toàn xếp hàng chót ở Đại Trúc Phong, tự nhiên lại có thêm một sư đệ còn bé hơn cả mình nữa, trong lòng rất lấy làm hoan hỉ vui mừng, liền làm ra vẻ mặt bà cụ non, nói: "Ngoan, tiểu sư đệ, về sau phải nghe lời sư tỷ a."

Trương Tiểu Phàm vội vàng đáp: "Vâng, ngày sau sư đệ nhất định nghe lời sư tỷ ."

Tô Như kéo nữ nhi lại bảo: "Không được làm ồn nữa." lại nói với Tống Đại Nhân "Đại Nhân, tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ, bài vở có lẽ hơi vất vả, con hãy chăm sóc y một chút."

Tống Đại Nhân cung kính thưa: "Vâng."

Năm đệ tử kia đứng bên cạnh nhìn, cùng cười hi hi, ánh mắt liếc đi liếc lại, vẻ hí ha hí hửng khi thấy người gặp họa.

Đúng lúc ấy, Tô Như đột nhiên làm một động tác kỳ cục, tựa như là giãn gân cốt, cái đầu quay tít một vòng, khác hẳn với khí chất đoan trang từ nãy đến giờ của bà ta. Chỉ trong nháy mắt, tất thảy chúng đệ tử của Đại Trúc Phong, kể từ Tống Đại Nhân trở xuống, đang cười đùa đều bỗng nín bặt, đều câm hầu tắc họng, trông y như thể sắp đương đầu với đại hoạ

Tô như hắng giọng một cái, nói: "Các ngươi..."

"Sư nương," có tiếng ai đó, thì ra là Tống Đại Nhân trán lấm tấm mồ hôi, vừa vội vàng kêu lên.

Tô như nhướng mày, nói: "Như thế nào?"

Còn lại năm sư đệ cũng trăm miệng một lời nói: "Đại sư huynh, ngươi muốn làm gì?"

Tống Đại Nhân vội vàng thưa: "Sư nương, tiểu sư đệ vừa mới nhập môn, đệ tử phụng mệnh sư phụ, truyền cho y môn quy giới điều và nhập môn công khoá, cần thực hiện ngay." Tô Như trầm ngâm một lát, gật đầu bảo: "Nói cũng phải, con đi đi."





"Cái gì?" Năm đệ tử còn lại cùng kêu lên .

Tống đại nhân cười gượng hai tiếng, không nói hai lời, tiến lên ôm lấy Trương Tiểu Phàm, không đợi cho ai mở miệng hỏi, liền lập tức chạy ra ngoài, miệng nói: "Tiểu sư đệ, để sư huynh ta tìm có nơi nào yên tĩnh trước tiên dạy đệ môn quy của bản môn ha..."

Điền Linh nhi cười cợt đi theo, cảm thấy rất thú vị, chỉ nghe phía sau có người lớn tiếng mắng: "Đại sư huynh ngươi thật vô liêm sỉ!"

"Huynh hèn lắm!"

...

Trương Tiểu Phàm thầm buồn cười, biết sư nương muốn đại triển thần uy, các vị sư huynh sắp gặp họa rồi .

Trong lòng hắn đang nghĩ ngợi, chợt nghe Tô Như gào to một tiếng , thanh âm băng lãnh, như chém băng phạt tuyết: "Câm mồm."

Lập tức một mảnh an tĩnh.  truyensachiep

Rồi tiếng Tô Như nói: "Các con mấy đứa học hành chẳng ra gì, vừa thấy ta muốn kiểm tra xem tu luyện ra sao rồi thì sợ đến mức như thế đấy. Năm năm nữa là đến Thất Mạch Hội Võ của Thanh Vân Môn, một giáp mới có một lần, lần trước các con đã làm ta và sư phụ tức gần chết, lần này nếu không nỗ lực, hai ta còn xấu hổ chết với đồng môn! Nhanh đi lấy binh khí!"

Năm đệ tử không có biện pháp nào. Một lát sau , năm người từng người cầm một cây mộc kiếm cúi đầu đứng . Tô Như mặt lạnh như tiền nhìn năm người. Đột nhiên vươn tay chỉ hướng về phía Đỗ Tất Thư, nói: "Ngươi..." Đỗ Tất Thư cả kinh, ngẩng đầu lên, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Không ngờ Tô Như lại đưa ngón tay chỉ hướng Lữ Đại Tín nói: "Tính , là ngươi đi."

"Sư nương, ta, ta..." Lữ Đại Tín thanh âm run rẩy, còn chưa có nói xong, chỉ thấy Tô Như lại nhìn chăm chú hướng về phía Hà Đại Trí. Đôi mi thanh tú nhăn lại. Nhắm mắt trầm tư một hồi, mở miệng nói: "Một đám thật phiền toái , cùng lên cả đi."

"Sư nương, đắc tội ." Năm người hô to một tiếng, tay cầm mộc kiếm hùng hổ đánh về phía Tô Như. Tô Như vươn một ngón tay ra, chặn mộc kiếm của Trịnh Đại Lễ lại. Thuận thế đánh ra một quyền, đá ra một cước. Phân biệt đánh vào mặt Ngô Đại Nghĩa , đá vào bụng Trịnh Đại Lễ . Hai người kêu thảm một tiếng, bay ra mấy trượng, quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày không đứng lên nổi.

Lúc này Đỗ Tất Thư từ phía sau lưng đánh lén, Tô Như ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, chỉ bĩu môi, dùng khửu tay trái đánh về phía sau, vừa lúc đánh vào cái mũi của Đỗ Tất Thư , Đỗ Tất Thư kêu lên một tiếng thảm thiết, chảy máu mũi hôn mê bất tỉnh nhân sự luôn. Tiếp theo, Tô Như xoay người một cái , nắm lấy áo của Hà Đại Trí, dùng sức lôi rồi kéo, đem Hà Đại Trí ném đi không thấy bóng dáng đâu nữa. Chỉ còn lại một người đang giơ cao mộc kiếm ngơ ngác như cừu non, Lữ Đại Tín ngây người đứng bất động như tượng đá.

Tô Như hừ một tiếng, tay phải chém ra một cỗ chưởng phong, đem Lữ Đại Tín cả người cả kiếm đánh bay...



Bên ngoài.





Tống Đại Nhân đi mỗi lúc một nhanh, sải bước thật rộng, ra khỏi cửa điện bèn nhằm thẳng hậu sơn mà tiến. Trương Tiểu Phàm nằm vắt trên vai y, cây cối hai bên cứ vùn vụt trôi lại đằng sau, tốc độ cực nhanh. Điền Linh Nhi phía sau lưng chẳng biết tự lúc nào đã vung ra một dải lụa ngọc đỏ thắm, vẫy lên một màu hổ phách, hầu như trong suốt, toả ráng hồng, hiển nhiên là pháp bảo của tiên gia.

Lúc này Điền Linh Nhi thong dong đứng lên trên dải lụa đỏ, trên tay bắt quyết, dải lụa ngọc bèn đẩy cô bé bay lên giữa không trung, theo sát sau lưng Tống Đại Nhân.


Chạy nhanh một hồi, ba người đã tới một sườn núi nhỏ đằng sau hậu sơn, Tống Đại Nhân dừng lại, đặt Trương Tiểu Phàm xuống. Điền Linh Nhi cũng tiếp đất, thu ấn quyết, Hổ Phách Chu Lăng dường như có linh tính, tự động cuốn lại, vòng quanh hông cô bé, nom như một dải đai lưng màu đỏ dễ thương.

Trái đồi này mọc đầy những trúc, có to có nhỏ, có thưa có mau, rất là um tùm. Nhưng nhìn kỹ, trúc nơi đây không giống với trúc bình thường, ở các ngấn đốt đều hiện sắc đen.


Tống Đại Nhân chỉ một vạt rừng trúc, nói với Trương Tiểu Phàm: "Tiểu sư đệ, quy củ của Đại Trúc Phong chúng ta là, đệ tử vừa nhập môn, mỗi ngày đều phải đến đây chặt trúc. Đệ tuổi còn nhỏ, ba tháng đầu mỗi ngày chặt một cây trúc thôi! Cây to hay bé phẩm chất thế nào để đệ chọn cũng được."

Trương Tiểu Phàm mỉm cười, hắn đối với việc chặt thứ này là sớm đã có chuẩn bị, lập tức cười nói: "Đại sư huynh, đệ từng chặt rồi, không cần lo lắng."

Tống đại nhân nhìn bộ dáng của nó, muốn nói lại thôi, cười nói: "Vậy thì tốt. Mình từ từ đi về, ta sẽ chỉ cho đệ xem đường đi lối lại, sau này đệ tự mình đến, tiện thể cũng nói qua một chút về cấm kị của môn quy.."

Điền Linh Nhi ở bên cạnh cười bảo: "Đại sư huynh, sao phải vội vàng chạy xa thế mà nói toàn những chuyện chẳng đâu vào đâu, lại còn từ từ đi về nữa, hay là sợ mẹ muội đấy?"

Tống Đại Nhân đỏ mặt, phớt lờ cô bé, lại nói với Trương Tiểu Phàm: "Tiểu sư đệ, điều thứ nhất trong môn quy của bản môn là tôn sư..."

Lúc này sắc trời đã tối, thái dương chìm xuống phía tây, phía chân trời ánh nắng chiều sáng lạn. Bóng tịch dương rọi lên Đại Trúc Phong, ba người một cao lớn hai bé nhỏ chậm rãi đi lên đằng trước núi, mãi xa ở các dãy nhà, chẳng biết tự nơi đâu đưa lại một tràng tiếng chó sủa, lẫn với tiếng la đau đớn của người nào đó nghe rất đáng thương.

Xem tiếp : Phần 4

Facebook Google twitter
Từ khóa: Tru tiên phong lưu hậu cung phần 3