Chương 2 Lần thứ hai bái sư
Lúc này ở trong điện mọi người đang nghị luận bàn tán, tựa hồ đang nói về chuyện gì đó đã xảy ra.Thường Tín ở ngoài cửa chỉnh lại y phục rồi dẫn Trương Tiểu Phàm cùng Lâm Kinh Vũ vào điện , cung thanh nói: "Chưởng môn, các vị sư thúc, đệ tử Thường Tín, phụng mệnh đem hai vị tiểu..."
Lời hắn còn chưa dứt, đột nhiên tại đại điện thần thánh phía trên lại truyền ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cắt ngang lời của hắn: "Quỷ, ác quỷ! Quỷ a! ..."
Thường Tín lắp bắp kinh hãi, thần sắc Trương Tiểu Phàm buồn bã, Lâm Kinh Vũ cũng giật mình một cái, thanh âm này tuy rằng rất khó nghe, nhưng là cực kì quen tai. Lâm Kinh không để ý đến mọi người tại đây, lập tức vọt vào trong điện, Trương Tiểu Phàm cũng đuổi theo phía sau, Lâm Kinh Vũ la lớn: "Vương Nhị thúc, vương Nhị thúc, là ngươi sao?"
Tâm tình hắn cực kì cấp bách, tiếng la có vài phần lo lắng xen lẫn cả tiếng khóc nữa, mọi người dõi mắt theo, trong lòng đều có chút thương cảm. Chỉ thấy tại sau lưng đám người ở một bên góc tường của đại điện, một gã tiểu phu trung niên ăn mặc rách rưới , hai tay ôm đầu, gắt gao cuộn mình tại bên trong một góc, toàn thân run rẩy, trong miệng vẫn lẩm bẩm hai chữ : "Quỷ, quỷ..."
Lúc này Lâm Kinh Vũ không chút nghĩ ngợi, vọt tới, chạy đến bên cạnh Vương Nhị thúc dùng sức bắt lấy bờ vai của hắn, lớn tiếng nói: "Vương Nhị thúc, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra? Vì cái gì mọi người trong thôn đều, đều chết hết? Còn có, mẹ ta đâu, cha ta đâu, bọn họ thế nào ? Ngươi nói đi a!"
Vương Nhị Thúc nghe Lâm Kinh Vũ liên tục truy vấn, chợt như nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, dừng việc kêu la "Quỷ, quỷ" rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mặt Trương Tiểu Phàm.
Mọi người trên đại điện nhất thời động dung, một đám người tất cả đều yên tĩnh lại, ngay cả mấy người đang ngồi trên ghế cũng có người nhịn không được đứng lên, nhìn về phía này.
Lúc này vương Nhị thúc hốc mắt đỏ sẫm, lộ vẻ mê hoặc sợ hãi . Hắn quan sát Lâm Kinh Vũ một lúc lâu, lại không nói được một lời nào, nhíu mày, giống như đang cực lực suy tư về cái gì?
Lúc này, trên đại điện có người nhịn không được bước lên một bước, đang muốn nói chuyện, lại bị người bên cạnh lặng lẽ giữ lại.
Lâm Kinh Vũ thấy vương Nhị thúc cả nửa ngày đều không có phản ứng, có một loại không khí trầm lặng mà nhìn mình, trong lòng cực kỳ sốt ruột, lớn tiếng nói: "Vương Nhị thúc, ngươi làm sao vậy?"
Không ngờ vương Nhị thúc bị hắn lớn tiếng một gọi, toàn thân run lên, vẻ mặt sợ hãi càng ngày càng lớn, cả người đột nhiên té ngã rồi chạy đến một bên, hai tay lại ôm đầu, lui xuống một góc trong miệng không ngừng khóc thét: "Quỷ, quỷ, quỷ a! ..."
Trong đại điện tiếng thở dài nhất thời nổi lên bốn phía, mọi người trong điện trên mặt đều có vẻ thất vọng, vừa mới có người đứng lên cũng suy sụp ngồi xuống.
Trương Tiểu Phàm im lặng không nói gì, Lâm Kinh Vũ lúc này mới hiểu được, vương Nhị thúc đã điên rồi, lập tức mắt hắn liền rơi lệ, buông y ra.
Lúc này, Trương Tiểu Phàm nhìn thoáng qua mọi người trong điện, thấy giữa sân tất cả mọi người một thân y phục Thanh Vân môn, nữ có nam có, đều siêu phàm thoát tục. Đa số mọi người đều có binh khí bên cạnh, nhưng trường kiếm chiếm đa số. Trong đó trên ghê đang ngồi sáu vị, khí độ cực kì xuất chúng hơn người. Sáu người này đều mặc đạo bào, hơn nữa vị ngồi ở giữa kia thân mặc lục đạo bào, tiên phong đạo cốt, hai mắt ôn nhuận sáng ngời , tự nhiên đó là chưởng môn đại danh đỉnh đỉnh của Thanh Vân môn Đạo Huyền Chân Nhân .
Mà Trương Tiểu Phàm lúc này lại không chú ý tới Đạo Huyền Chân Nhân, mà nhìn về phía người ngồi bên cạnh Đạo Huyền Chân Nhân , một dung mạo ục ịch in rõ trong trí nhớ.
Sư phụ! TRUYỆN SẮC HIỆP
Ánh mắt Trương Tiểu Phàm chỉ một thoáng đã ươn ướt, hắn chẳng nghĩ nhiều liền quỳ xuống, sư phụ đối với y ân trọng như núi , y lập tức khấu đầu với ân sư của mình ba cái.
Lúc này, đến đám người Đạo Huyền cũng sửng sốt, nhất là Điền Bất Dịch càng nghi hoặc nhìn Trương Tiểu Phàm, trong lòng không rõ làm sao tiểu hài nhi này lại ... nhìn mình với ánh mắt tình cảm sâu đậm như vậy chính mình cũng không quen biết nó a ?
Đám người Đạo Huyền cũng không rõ, Trương Tiểu Phàm vì cái gì lại... Dùng loại ánh mắt thâm tình nhìn Điền Bất Dịch? Thậm chí còn thương cảm, Thương Chính Lương cùng Thương Tùng ngày thường cùng Điền Bất Dịch đều không hòa thuận cũng trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ tiểu hài tử này cùng Điền Bất Dịch là con tư sinh của y? Hiện giờ phụ tử gặp nhau, có vô hạn lời nói mà không nói ra được...
Ngay tại thời điểm Trương Tiểu Phàm ngẩn người mà nhìn Điền Bất Dịch , Lâm Kinh Vũ đã đi tới, đi qua Trương Tiểu Phàm, chạy đến trước mặt sáu người. Hướng Đạo Huyền Chân Nhân quỳ xuống, không ngừng khấu đầu "Bang bang phanh" .
Đạo Huyền Chân Nhân ho khan một tiếng, tinh tế liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ ở dưới, than nhẹ một tiếng, nói: "Hài tử đáng thương, các ngươi đứng lên đi."
Lâm Kinh Vũ nhưng không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn nhân vật thần tiên đệ nhất lưu này, bi thương nói: "Chân nhân, hai đứa con đây còn trẻ người non dạ, đột nhiên gặp cơn đại biến này, thật sự là không biết tiếp theo sẽ đi về đâu. Lão nhân gia ngài thần thông quảng đại, tỏ tường được cả tương lai, thỉnh nhất định phải làm chủ cho chúng ta a!"
Trương Tiểu Phàm cũng ngay lập tức vội vàng dập đầu, nói rằng: "Đúng vậy, chân nhân, ngươi phải làm chủ a!"
Mọi người nghe xong, trên mặt không kìm được lộ ra nét cười, mọi ánh mắt đều dồn về phía Lâm Kinh Vũ .
Lâm Kinh Vũ tuổi còn nhỏ, thân lâm đại biến, lại đối diện với cao nhân danh chấn thiên hạ như Đạo Huyền Chân Nhân , nói chuyện vẫn đâu ra đấy, rõ ràng mạch lạc, quả là điềm đạm trầm tĩnh hơn hẳn những hài đồng bình thường, càng không cần phải đem so với đứa trẻ vừa rồi, luôn nhìn chằm chằm Điền Bất Dịch, hiện tại Trương Tiểu Phàm nghiêm túc đứng cạnh bên người Lâm Kinh Vũ .
Thảm án thôn Thảo Miếu, là chuyện mà nghìn năm qua Thanh Vân môn chưa từng nghe tới, lại xảy ra ngay dưới chân họ làm cả đại phái Thanh Vân môn phải chấn động. Đạo Huyền Chân Nhân nhận được cấp báo xong vừa kinh ngạc vừa tức giận, lập tức triệu kiến thủ tọa sau ngọn núi còn lại đến thương lượng. Giờ phút này ngoài nhất mạch thủ tọa "Tiểu trúc phong" Thủy Nguyệt đại sư còn chưa đến, thủ tọa của năm ngọn núi còn lại đều đã an tọa.
Có thể đảm đương chức vị thủ tọa của bảy ngọn núi tự nhiên là những nhân vật đỉnh cao trong Thanh Vân Môn; mà nhưng nhân vật đứng đầu trong Thanh Vân môn, cũng chính là những nhân vật tuyệt đỉnh trong hàng ngũ đạo sĩ tu chân luyện đạo trong thế gian. Nhưng người đang ngồi, mỗi người mắt sáng đều sáng như đuốc, có thể nhìn xa trông rộng, lúc này trong lòng đều nhận xét một câu: "Hảo đúng là một khối mỹ ngọc."
Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười, nói: "Cái này ! Tương lai thế nào quả thật đến ta cũng không biết , nhưng các con sống dưới chân núi Thanh Vân, tất nhiên Thanh Vân môn sẽ không bỏ mặc. Chính là ta có mấy vấn đề muốn hỏi các con, hy vọng các con hảo hảo trả lời cho rõ."
Lâm Kinh Vũ gật đầu nói: "Vâng, đệ tử biết gì sẽ thưa nấy. Thỉnh chân nhân cứ hỏi."
Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, nói: "Con là như thế nào tránh được một kiếp này ?"
Lâm Kinh Vũ ngẩn ngơ, nói: "Hồi bẩm chân nhân, con nhớ rõ tối hôm qua còn ở nhà ngủ trên giường , nhưng buổi sáng tỉnh lại lại cùng Tiểu Phàm đều nằm ở một gốc cây tùng dưới tàng cây bên ngoài thôn, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau lại được Tiểu Phàm đánh thức ta, chúng ta đồng thời chạy về thôn , liền nhìn thấy mọi chuyện, cái cảnh tượng, liền bị dọa đến bất tỉnh ."
Đạo Huyền Chân Nhân chau mày , nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, nói: "Là con đánh thức bạn dậy , vậy con thì sao?"
Trương Tiểu Phàm tự nhiên không dám nói ra sự tình của Phổ Trí, lập tức chỉ có thể nói: "Con cũng không biết thế nào lại ra đến chỗ đấy, tỉnh lại đã thấy Kinh Vũ ngay bên cạnh con, con liền gọi hắn tỉnh dậy ."
Đạo Huyền Chân Nhân cùng mặt các vị thủ tọa khác liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều có nét nghi hoắc. Nếu có cao nhân cứu, là vì cái gì chỉ cứu hai tiểu hài tử này, nếu không phải, lại vô luận như thế nào cũng giải thích không nổi ? !
Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm một chút, nói: "Nói như vậy, các con tối hôm qua hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra ? ."
Hai người đồng thanh nói: "Vâng."
Đạo Huyền Chân Nhân thở dài, kêu một tiếng: " Tống Đại Nhân."
"Có đệ tử ." Tống Đại Nhân lên tiếng trả lời, Trương Tiểu Phàm trộm mắt nhìn hắn một cái, trong mắt cũng không ngăn được dần hiện ra một tia kích động.
Đạo Huyền Chân Nhân nói: "Con là người đầu tiên phát hiện ra chuyện của thôn Thảo Miếu , con đem sự tình lần đó, nói lại cho ta nghe đi."
Tống Đại Nhân thanh âm thô sảng, nói: "Vâng. Hôm nay sáng sớm, đệ tử cùng vài vị đồng môn sư huynh đệ ra ngoài làm việc, khi ngự không quay về. Lúc bay ngang qua trên thôn Thảo Miếu, trong lúc vô tình đệ tử cúi đầu xuống, phát hiện trong thôn có hai trăm tử thi chất cùng một chỗ, vô cùng thê thảm. Chúng đệ tử vội vàng đi xuống xem xét, chỉ tại trong thôn tìm được hai tiểu hài tử này, thấy chúng hôn mê bất tỉnh, liền trước hết để cho một vị sư đệ đem trở về. Sau lại lại một cái nhà tiêu lợp cỏ tranh ở rìa thôn thì .... , " y chỉ tay vào Vương Nhị Thúc đang co rùm ở góc tường, nói, "Phát hiện người này. Ánh mắt của hắn dại ra, tinh thần hoảng hốt, vô luận đệ tử hỏi như thế nào , hắn cũng không đáp, chỉ lặp lại một câu nói: quỷ, quỷ, ác quỷ.... chỉ nói được nhưng lời này mà thôi."
Lâm Kinh Vũ giật bắn mình, rung giọng nói: "Vị đại ca này, xin hỏi các huynh có đếm kĩ số người không ?"
Tống Đại Nhân mắt có vẻ thông cảm, nói: "Ta tìm được một vị sư đệ ngày thường cùng người trong thôn các đệ giao dịch củi nhóm lửa , hắn đối với mọi tình huống trong thôn dân các ngươi rất là quen thuộc. Nhờ hắn nhận mặt, và cả chúng ta cùng đếm nữa, Thảo Miếu thôn bốn mươi hai hộ dân ta cộng với hai trăm bốn mươi bảy người, trừ ba người các đệ ra, đều chết hết."
Trong lòng tuy sớm đã có chuẩn bị nhưng nghe Tống Đại Nhân khẳng định lời nói của mình, Trương Tiểu Phàm thì thôi, Lâm Kinh Vũ nhịn không được trước mắt tối sầm, cơ hồ muốn ngất đi.
Đạo Huyền Chân Nhân khe khẽ thở dài, tay trái nhẹ phẩy, tay áo bào nội bay ra một viên hồng sắc tiểu châu, bay đến trước mặt hai người Trương, Lâm, bay lượn vòng xung quanh trán của họ mấy lượt, nhất thời một cỗ thanh lương chi khí, nhập vào cơ thể họ. Không biết như thế nào, trong lòng Lâm Kinh Vũ nguyên lai thần kinh căng như dây đàn chợt chùng xuống, giống như đã lao lực quá độ, nhịn không được liền nằm lăn ra trên đại điện, y đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng còn Trương Tiểu Phàm, lại không hề bị ngất xỉu, mà vẫn như không có chuyện gì xảy ra quỳ trên mặt đất .
Đám người Đạo Huyền Chân Nhân đều không khỏi cả kinh, phải biết, Định Thần Châu có công hiệu thần kì, có tác dụng an ổn tâm thần, xúc tiến vào giấc ngủ, tiểu hải tử nào đã được Định Thần Châu chiếu, đều sẽ lập tức ngủ ngay lập tức, nhưng Trương Tiểu Phàm thì lại ngoại lệ...
Bất quá Đạo Huyền Chân Nhân lúc này tự nhiên sẽ không hỏi Trương Tiểu Phàm ngươi vì sao lại không ngủ . Đạo Huyền ho khan một tiếng, phất phất tay, chúng đệ tử đang đứng sôi nổi hành lễ, sau đó theo thứ tự lui ra ngoài. Đại điện trong này, chỉ còn lại có sáu người bọn họ.
Lúc này, Điền Bất Dịch nói: "Chưởng môn sư huynh, ngươi hiện nay dùng 'Định thần châu' tạm thời xoa dịu nỗi buồn của chúng... Cái này Lâm Kinh Vũ ..." Nói xong,Điền Bất Dịch nhìn nhìn Trương Tiểu Phàm, còn nói thêm, "Nhưng hắn sau khi tỉnh lại, còn có Trương Tiểu Phàm, ngươi chuẩn bị xử trí như thế nào?"
Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm một chút, quay đầu hướng vị đạo nhân ngồi phía bên tay trái của mình, hỏi: "Thương tùng sư đệ, ý của ngươi như thế nào?"
Trương Tiểu Phàm liếc mắt nhìn trộm Thương Tùng một cái, trong mắt không khỏi lộ ra một tia lãnh ý, bất quá không có ai phát hiện ra được.
Đôi lông mày rậm của Thương Tùng đạo nhân nhăn lại, một lát sau, mới nói: "Việc này có điểm đáng ngờ rất nhiều, trong lúc này sợ là tra không rõ ràng được Nhưng dân chúng trong thôn Thảo Miếu luôn luôn chất phác, chúng ta không thể đối với bọn họ mà bỏ mặc hai đứa nhỏ mồ côi này. Ta xem vẫn là đem hai đứa nó thu về làm môn hạ đi."
Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, nói: "Không tồi, ta cũng ý này. Hai tiểu hài tử này thân thế cơ khổ, chúng ta sẽ chiếu cố đến chúng. Nhưng ta đã nhiều năm không thu đồ đệ, không biết có vị sự đệ nào chịu nhận chúng làm môn hạ của mình không ?"
Lúc này,Điền Bất Dịch nói: "Chưởng môn sư huynh, theo ta thấy , tốt nhất đừng cho hai đứa nó cùng quy về làm môn hạ của một người. Hai đứa chúng nó thân nhau từ bé, nếu cứ thấy đối phương, đều sẽ nhớ tới chuyện cũ, như thế lệ khí sẽ không dứt, chỉ sợ ngày sau không tốt cho việc tu hành!"
Đạo Huyền Chân Nhân nghĩ nghĩ, nói: "Điền sư đệ nói có lý. Chúng nó niên kỉ còn nhỏ, lại gặp cơn đại biến này, chúng ta đương nhiên muốn hảo hảo hóa giải lòng thù hận trong chúng, đích xác không nên cho hai đứa nó ở chung một chỗ. Vậy ta yêu cầu hai vị sư đệ sẽ đến và thu nạp hai đứa nó , ai có thể......" Nói xong, hắn hướng mọi người nhìn.
Chỉ thấy trên mặt năm vị thủ tọa, lấy Thương Tùng cầm đầu, ánh mắt đám người Điền Bất Dịch cơ hồ đều đồng thời dừng ở trên người Lâm Kinh Vũ, đánh giá một lượt liền không chịu rời đi, không có một ai để ý tới Trương Tiểu Phàm ở cạnh bên.
Tu chân chi đạo, tư chất cực kỳ trọng yếu, thế gian thường có nhiều vị thiên tài có thể ngộ đạo, sẽ tiết kiệm được hơn trăm năm tu hành . Mà nhưng người ở Thanh Vân môn, đều là những đệ tử có ngộ tính cao. Năm đó lúc Thanh Vân môn trải qua một thời kì diệt vong đã cùng đường mạt lộ, thì lúc đó xuất hiện một người kinh tài tuyệt diễm Thanh Diệp tổ sư, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng thiên tư hơn người, tham phá hiểu hết sách cổ của tiền nhân, tu hành hơn xa các lịch đại tổ tiên. Đem một Thanh Vân môn nhỏ bé từ một tiểu môn phái, khiến cho sinh khí bừng bừng, thịnh vượng vô cùng, cho tới bây giờ lãnh tụ chính đạo của thiên hạ.
Ngoài ra, danh sư tất nhiên khó cầu, nhưng đồng dạng đệ tử có tư chất siêu phàm cũng khó cầu không kém, Lâm Kinh Vũ thiên tư hơn người, căn cốt kỳ giai, các vị thủ tọa của Thanh Vân môn tất nhiên liếc mắt một cái liền biết ngay họ rất coi trọng y.
Không khí an tĩnh một lúc, Điền Bất Dịch ho khan một tiếng, nói: "Hắc hắc, chưởng môn sư huynh, huynh cũng biết Đại Trúc Phong nhất mạch của đệ xưa này vốn neo người hay là lần này để đệ thay huynh giải quyết một cái đi."
Dứt lời đang muốn chỉ Đại Trúc Phong hướng Lâm Kinh Vũ , lại bị thủ tọa Thương Chính Lương của "Triêu Dương Phong đứng dậy trước, chắn ngang nói với Đạo Huyền Chân Nhân : "Chưởng môn sư huynh, hôm nay đệ nhìn thấy đứa nhỏ này đã cảm thấy rất hợp với nó, tưởng chừng như cùng hắn có mối túc duyên, không bằng liền để hắn đầu nhập làm môn hạ của đệ đi."
Thanh Vân Môn lịch sử lâu đời, ngoài mặt các mạch hòa khí, nhưng nội bộ đều có ý tứ phân tranh cao thấp với nhau, mắt thấy Lâm Kinh Vũ này tư chất hơn người, biết đâu được sau này lại sinh ra một Thanh Điệp sư tổ thứ hai, huống chi thu làm môn hạ dù là kém cõi nhất cũng chỉ là nhiều hơn một tên đệ tử, còn hơn là để các mạch khác có được cơ hội này. Vốn còn kiêng kị uy vọng của Đạo Huyền Chân Nhân, ai nấy đều không dám tranh , nhưng Đạo Huyền lại cố tình nói mình sẽ không thu thêm đệ tử, loại chuyện tốt này làm sao có thể bỏ qua?
Lập tức Thương Chính Lương vừa dứt lời, liền sau đó thủ tọa của "Lạc Hà Phong" Thiên Vân đạo nhân đang ở một bên liền nói: "Thương sư huynh, học trò của ngươi đã có hai trăm đệ tử, nếu nói mỗi người bọn chúng đều có túc duyên với huynh, thì không phải nói duyên phận của huynh cùng nhiều quá rồi a."
Thương Chính Lương mặt đỏ lên, đang muốn cãi lại thì Điền Bất Dịch lại giành nói: "Thiên Vân sư huynh nói đúng a, nói đến nhân số về đệ tử, các ngươi ít nhất cũng có hơn trăm đệ tử rồi, Đại Trúc Phong nhất mạch của lại chỉ có bảy người, thật là chẳng ra gì. Không bằng..."
Lúc này Thương Tùng đạo nhân lại tranh lời của hắn, nói: "Điền sư đệ, hai hài tử này thân thế thật đáng thương, chúng ta là muốn chiếu cố cho bọn hắn những chỗ tốt nhất , chứ không hề liên quan đến nhân số đệ tử ở đây." Nói xong, hắn quay đầu hướng Đạo Huyền Chân Nhân vừa chắp tay vừa nói: "Chưởng môn sư huynh, đứa nhỏ này đích thật là khối bảo ngọc quý cần mài dũa, xin huynh cho phép đệ đem nó thu làm môn hạ của mình, ta tất dốc lòng dạy dỗ cho nó nên người, làm niềm an ủi cho các vong linh của Thảo Miếu thôn."
Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm một chút, Điền Bất Dịch, đám người Thương Chính Lương trong lòng đều thầm hô không ổn, quả nhiên một lát sau, quả nhiên Đạo Huyền Chân Nhân nói: "Thương Tùng sư đệ nói cũng có đạo lý, vậy để hắn đầu nhập làm học trò của ngươi đi."
Thương tùng mỉm cười, nói: "Tạ chưởng môn sư huynh nhiều."
Mọi người nhìn thấy trong mắt, bọn họ là đồng môn của Thương Tùng đã lâu, biết Thương Tùng ngày thường bất cẩu ngôn tiếu (ý là nói ít cười ít), hôm nay thấy hắn mỉm cười thì chắc hẳn nội tâm của y cực kỳ vui mừng rồi đây, ai nấy đều không kìm được âm thầm tức tối trong lòng. Chỉ là Đạo Huyền Chân Nhân đã nói ra rồi, mà Long Thủ Phong của Thương Tùng thực lực lại lớn, đành phải nuốt nỗi tức giận này xuống..
Đạo Huyền ngưng một lát, lại nói: "Thế còn đứa kia..."
Thương Chính Lương ho một tiếng, nhắm mắt lại; Thiên Vân ngẩng nhìn đỉnh trần đại điện, hình như đột nhiên phát hiện ra hoa văn trên ấy vô cùng đẹp đẽ; Điền Bất Dịch khục khục cười khan, thình lình cơn buồn ngủ ập đến, bèn ngủ say sưa; người ban nãy chưa kịp nói câu nào mà toàn bị kẻ khác cướp lời là Tăng Thúc Thường thủ toạ của chi phái Phong Hồi Phong thì quay ra nhập định, tựa hồ từ đầu đến giờ không chú ý gì đến sự việc nơi đây vậy.
Còn kẻ vừa giành được thắng lợi là Thương Tùng Đạo Nhân thì quét mắt khắp lượt một cách lạnh lẽo, nhưng sâu trong mắt lại có nét cười cợt chế giễu.
Lúc này, Trương Tiểu Phàm vội vàng nói ra: "Chân nhân, không bằng để con tự mình bái một vị tiên trưởng làm sư phụ đi!"
Mọi người sửng sốt, Đạo Huyền Chân Nhân nghĩ nghĩ, nói rằng: "Điều này có thể xem là một biện pháp tốt, vậy được rồi! Trong này còn lại bốn vị thủ tọa , tùy ý người bái một vị làm vi sư vậy."
"Tạ ơn chân nhân!" Trương Tiểu Phàm nói xong, không chút nghĩ ngợi, liền hướng Điền Bất Dịch dập đầu, nói : "Con muốn bái vị thúc thúc béo mập này làm vi sư."
Điền Bất Dịch lắp bắp kinh hãi, năm người còn lại đồng thời quay đầu nhìn, có vài người tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng phần nhiều đều là niềm vui sướng khi có người gặp họa.
Điền Bất Dịch không khỏi thập phần buồn bực, thầm nghĩ hôm nay rốt cuộc động trời gì đây ? Có phải hay không buổi sáng thức dậy chưa thắp nén hương cho tổ sư, dẫn đến bây giờ vận khí không tốt, trời ơi cái loại tiểu quỷ tư chất không tốt thế này tại sao lại cuốn lấy mình a?
Điền Bất Dịch đang muốn nghĩ biện pháp mở miệng cự tuyệt, thì Đạo Huyền Chân Nhân lại ha hả cười, nói : "Điền sư đệ, sự tình thôn Thảo Miếu cũng là do môn hạ đệ tử Tống Đại Nhân của đệ là người đầu tiên phát hiện , đứa nhỏ này lại một hơi liền nhận ngươi làm sư phụ, xem ra đứa nhỏ này cùng Đại Trúc Phong nhất mạch của đệ thật là duyên phận . Hắc hắc, lại thêm vừa rồi chính ta đã đáp ứng đứa nhỏ này , cho nên, hay là đệ thu nạp nó đi."
Điền Bất Dịch khẩn trương, Trương Tiểu Phàm tư chất tầm thường, vừa nhìn là biết ngay, thu một đệ tử như vậy chính là trói buộc hắn, hắn tự nhiên sẽ không mừng gì rồi. Hắn đang muốn nói, nhưng Đạo Huyền như thế nào có thể để hắn có cơ hội nói, y cướp tiên cơ nói trước: "Tốt lắm, chuyện này ấn định rõ ràng như vậy, chư vị sư đệ cũng phải chú ý điều tra việc kia, hiểu cả chứ?"
Đám người Thương Tùng đồng thời đứng lên, đồng thanh nói: "Vâng."
Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, ho khan vài tiếng, không nhìn tới bộ dáng của Điền Bất Dịch , liền bước nhanh đi vào hậu điện. Đợi thân ảnh của hắn sau khi biến mất trong đại điện , trên Ngọc Thanh điện Thanh Vân môn, đột nhiên có tiếng cười to đi ra.
Trương Tiểu Phàm trong lòng kích động, chính mình lần thứ hai lại được trở về Đại Trúc Phong , thật sự là... Thật sự là quá tốt!!
Xem tiếp : Phần 3
0 nhận xét