Chương 5 : Phệ Hồn tái sinh
Lúc này Trương Tiểu Phàm, sớm đã không còn là tiểu hài nhi của kiếp trước bị phật đạo hai loại công pháp khiến cho đầu óc choáng váng mụ mị không biết đường nào mà lần , lúc này chẳng những trong đầu hắn có phương pháp tu luyện phật , đạo ma giáo, Tam gia chân pháp, còn biến thái hơn nữa có thể dung hợp năm loại chân pháp làm một thể thành cuốn Thiên Thư cùng theo đó là kinh nghiệm tu luyện khổng lồ, lúc này y tu luyện này Thái Cực Huyền Thanh Đạo, sớm đã ngựa quen đường cũ.
Lúc này Trương Tiểu Phàm đang nhắm hai mắt chậm rãi dựa theo khẩu quyết của Thiên Thư, vận động chân nguyên trên người, y theo khẩu quyết của Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng thứ nhất , đưa chân khí chạy quanh thân theo lỗ chân lông, hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể, để thiên địa linh khí ở bên trong thân thể hành tẩu ba mươi sáu chu thiên, luyện thành tầng thứ nhất.
Trương Tiểu Phàm vận dụng Thiên Thư chân pháp , xung quanh mọi lỗ chân lông của Trương Tiểu Phàm trong thời gian rất ngắn liền mở ra toàn bộ, hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể, vận chuyển chu thiên. Linh khí càng ngày càng nhiều dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của Tiểu Phàm , sắc mặt của Trương Tiểu Phàm cũng dần dần trở nên càng ngày càng hồng nhuận.
Hai mươi mốt, hai mươi hai... Ba mươi ba, ba mươi bốn, ba mươi lăm... Ba mươi sáu!
Nửa canh giờ sau, Trương Tiểu Phàm đã thành công đem thiên địa linh khí dẫn vào trong cơ thể, vận chuyển ba mươi sáu chu thiên, Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng thứ nhất xem như đã luyện thành .
Nếu để cho đám người Tống Đại Nhân biết, chính họ phải tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng thứ nhất phải một năm sau mới luyện thành, Trương Tiểu Phàm nửa canh giờ liền luyện thành , không biết có hay không tức giận đến hộc máu.
Luyện thành Thái Cực Huyền Thanh Đạo chân pháp Trương Tiểu Phàm thở ra một hơi, lập tức lại nhắm mắt lần thứ hai, lợi dụng Thiên Thư chân pháp, lần thứ hai tu luyện Đại Phạm Bát Nhã .
Pháp quyết Đại Phạm Bát Nhã cùng Thái Cực Huyền Thanh Đạo hoàn toàn tương phản, Thái Cực Huyền Thanh Đạo luyện khí, mở ra lỗ chân lông toàn thân, dẫn thiên địa linh khí nhập thể tới kinh mạch rồi vận hành, lấy nguyên khí rèn luyện củng cố thân thể cùng kinh mạch nội tại ; Đại Phạm Bát Nhã lại yêu cầu tách hẳn mối liên hệ bản thân với ngoại giới để ngộ ra tự tính, cái đó gọi là: chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm, thị cố không trung vô sắc, vô thọ tưởng hành thức, vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân ý; vô sắc, thanh, hương, vị, xúc pháp; vô nhãn giới, nãi chí vô ý-thức-giới, vô vô-minh, diệc vô vô-minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão-tử tận; vô khổ tập diệt đạo; vô trí diệc vô đắc. (Chú: lời trích từ "Bát Nhã Tâm Kinh (1)") Cái đạo lý thâm thuý khô khan này, Trương Tiểu Phàm tức thời không thể lý giải cho minh bạch, nhưng nó nhận thấy rõ là hai loại pháp môn tu tập này căn bản hoàn toàn khác nhau, lòng dạ lúc ấy rối như tơ vò, không biết phải làm thế nào mới được..
Nếu là Trương Tiểu Phàm của ngày trước, cứ như vậy tu luyện, tất nhiên sẽ khiến cho tiến cảnh chậm chạm, chỉ sợ lại thành ba năm tu luyện mới luyện thành Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng thứ nhất, lúc này Trương Tiểu Phàm tinh thông Thiên Thư chi đạo, đối với dung hợp phật đạo sớm đã thuần thục, lúc này hắn lợi dụng Thiên Thư chân pháp một bên đem kinh mạch toàn thân đóng kín toàn bộ, cố bản bồi nguyên, đồng thời lại lợi dụng Thiên Thư chân pháp, hấp thụ thiên địa linh khí bên ngoài xuyên thấu qua cơ thể lại vào kinh mạch tiến vào trong cơ thể tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo, lúc này nếu có người nhìn được trong cơ thể của Trương Tiểu Phàm, nhất định sẽ phát hiện trong cơ thể của Trương Tiểu Phàm giống như hình thành một vòng xoáy Thái Cực đồ, ấm dương hai mặt tuy rằng hoàn toàn tương phản, nhưng lại có thể dung hợp cùng lúc với nhau một cách kì diệu.
Đại Phạm Bát Nhã chia làm ba cảnh giới, phân biệt là Tiểu - Trung - Đại ba cái cảnh giới, từng cảnh giới liền tương đương với mỗi cảnh giới của Thái Cực Huyền Thanh Đạo, ở kiếp trước Trương Tiểu Phàm tu đến Cuốn Thiên Thư thứ năm, Thái Cực Huyền Thanh Đạo cùng Đại Phạm Bát Nhã đều tiến triển rất chậm mới đến đại cảnh giới, kiếp này tu luyện, ngắn ngủn hai canh giờ, Đại Phạm Bát Nhã đã đột phá tiểu cảnh giới tầng thứ ba, Thái Cực Huyền Thanh Đạo cũng đột phá Ngọc Thanh Cảnh tầng thứ ba, tiến tới tầng thứ tư.
Trương Tiểu Phàm luyện công hoàn tất, thở ra một hơi, trong mắt rốt cục lộ ra ý cười.
Lúc này mình đã đột phá Ngọc Thanh Cảnh giới, có thể tu luyện pháp bảo , bất quá hiện tại cũng không thể cùng sư phụ sư nương nói chuyện này nhi, dù sao nhập môn một ngày liền tu luyện tới Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng thứ tư người chính là rất biến thái , chính mình cũng không thể làm sợ sư phụ sư nương.
Bất quá, Trương Tiểu Phàm lúc nào cũng muốn đem Phệ Hồn lại thu vào tay, nếu Phệ Hồn có thể tái trở lại bên mình, tự nhiên là chuyện đại tốt, nếu có thể tìm được Tiểu Hôi, vậy thì càng tốt hơn.
Lập tức, Trương Tiểu Phàm từ trong phòng lấy ra một bộ quần áo đệ tử Thanh Vân môn dùng để luyện tập cùng một thanh trường kiếm, chuẩn bị đi ra ngoài.
Trộm đi vào giữa rừng trúc, thấy khắp núi xanh tươi, tầng tầng lớp lớp, gió núi lướt qua, biển trúc liêu xiêu trong gió, như biển rộng sóng đào, cực kỳ đồ sộ, Trương Tiểu Phàm không khỏi mỉm cười.
Hắn hít một hơi thật sâu cái không khí thanh tân trên núi, vận động gân cốt một chút, liền hướng bên trong rừng trúc mà đi.
Đi tới một hồi, thân hình liền biến mất trong rừng trúc, nơi này hắc trúc cao ngất, cành lá sum xuê, cao trọc trời, ánh sáng từ khe hở giữa các cành lá rọi xuống dưới, trên mặt đất lưu xuất từng mảnh thân ảnh thoắt hiện.
"Phốc", đột nhiên một thanh âm vang lên, Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy sau ót đau đớn, tiếp theo lại bị một vật đập trúng cái trán. Hắn cúi đầu nhìn, trên mặt đất một quả tùng lăn lông lốc. Nơi này đằng trước trái phải đều là hắc lễ trúc, măng nhỏ có rất nhiều, nhưng quả tùng làm sao có được .
Trương Tiểu Phàm nhìn tùng quả, không khỏi ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở trên một gốc cây hắc lễ trúc , không biết khi nào xuất hiện một con khỉ màu xám tro, trong tay còn cầm đến mấy quả tùng nữa, cái đuôi treo ngược trên cành trúc , "Chi chi chi chi" kêu lên khèn khẹt, bộ dáng vui sương khi thấy người gặp họa.
Trương Tiểu Phàm nhìn nó, nhất thời mừng rỡ, bởi vì nó chính là Tiểu Hôi!
Lập tức, Trương Tiểu Phàm cũng không nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng: "Hảo ngươi cái con khỉ này, ngươi lại dám dùng quả Tùng ném ta, xem ta bắt ngươi lại giáo huấn đây!" Nói xong, tế khởi trường kiếm liền hướng Tiểu Hôi bay tới.
Tiểu Hôi cực kỳ thông minh, khóe mắt liếc nhìn, lập tức phản ứng, lập tức lắc lư nhảy lên, từ cây trúc nhảy đến một cây khác rồi lại nhảy lên thân một cây trúc khác nữa, ý đồ muốn bỏ trốn mất dạng.
Cứ như vậy, một người một khỉ trong rừng trúc đuổi bắt lẫn nhau.
Nếu ở trên khu đất trống, lấy đạo pháp Trương Tiểu Phàm, không mất một lúc đã có thể bắt được hầu tử, nhưng hiện giờ tại ở bên trong rừng trúc rậm rạp, thì cực kỳ vướng víu, hơn nữa chính mình sử dụng chỉ là một cây trường kiếm phổ thông, tốc độ không thể nhanh hơn được nữa. Tiểu Hôi cực kỳ thông minh, không chạy trốn theo đường thẳng, tại trong rừng lách phải rồi lách sang trái, rồi đột nhiên quẹo một vòng cung lớn nhảy về phía trước chạy trốn. Trương Tiểu Phàm một bên phải để ý tung tích của hầu tử, một bên còn phải đề phòng hắc lễ trúc trước mặt, cực kỳ phiền toái.
Một người một khỉ thoăn thoắt đuổi bắt trong rừng , Tiểu Hôi kêu lên"Chi chi chi chi", cũng không biết đuổi theo bao lâu, thấy trước mắt rừng trúc xanh tươi bạt ngàn, giống như vô cùng vô tận, một tầng lại tiếp một tầng nghênh diện trước mắt.
Lại đuổi theo trong một chốc nữa, Trương Tiểu Phàm thấy trước mắt xuất hiện một cái bãi đất trống, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: "Đã đến giữa u cốc !" Chỉ thấy Tiểu Hôi lập tức nhảy xuống bãi đất trống.
Trương Tiểu Phàm phi tới bên ngoài đầm, chỉ thấy cái đầm nước kế tiếp thâm cốc, trong cốc xa xa có sương mù dày đặc tràn ngập, nhìn không rõ lắm, mà gần chỗ cốc trên vách đá không hề có hắc lễ trúc, mà là các loại tạp mộc dã thụ, tùng bách chiếm đa số.
Mà Tiểu Hôi phi xuống, trên không trung cầm lấy nhánh cây thân mình rung động một cái, thoát cái lao về phía trước bỏ chạy.
Trương Tiểu Phàm vội vàng nhảy vào thâm cốc đi xuống tiếp tục truy đuổi , bên trong thâm cốc dưới bóng cây nhìn thấy bóng xám phía tiếp tục lùa theo.
Như thế lại tiếp tục đuổi theo nửa canh giờ, Tiểu Hôi không hổ là Tam Nhãn Linh Hầu, không hề thấy nó có chút dấu hiệu mệt nhọc nào, vẫn cứ như cũ chạy trốn như bay. Nhưng Trương Tiểu Phàm trải qua một đường truy đuổi dài như vậy, đã dần dần quen thuộc với phương pháp xuyên qua trong rừng, mắt thấy càng đuổi đã càng gần hơn.
Hầu tử một đường hướng bên trong u cốc chạy trốn, Trương Tiểu Phàm một đường đuổi theo, thầm nghĩ: "Không biết nó có thể hay không giống như trước kia, mang ta đi đến địa phương có Nhiếp Hồn?"
Đuổi theo trong một lát, Trương Tiểu Phàm chỉ thấy đằng trước cây cối thưa dần, ánh sáng xuyên thấu vào, hiên ra mơ hồ phiến đất trống, tựa hồ còn có tiếng nước rơi tí tách, trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ nhiếp hồn hẳn là ở chỗ này . Mà Tiểu Hôi tiếng kêu càng phát ra dồn dập, làm như không thể tưởng được người này đuổi theo nó cả nửa ngày còn không buông tha cho nó, nhưng không dám quay đầu, liều mạng bỏ chạy về phía trước .
Không lâu sau, trước mắt Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên sáng ngời, chỉ thấy phía trước là một mảnh đất trống bao laở giữa có một cái đầm nhỏ biêng biếc, sóng gợn dập dềnh, dòng nước chảy về phía tây. Con khỉ xám lăng mình đến đây, tỏ ra lúng túng, nhưng sau lưng tiếng gió rít thoắt đã đến gần, nó bất đắc dĩ phải nhảy xuống đất, chạy bộ về đằng trước.
Nhưng không hiểu tại sao, bước chân nó bỗng dưng chậm rì, chẳng giống chạy trốn, mà cứ như là tản bộ. Có điều, nó vẫn đi về phía trước, dẫu chỉ là từng bước, từng bước.
Trương Tiểu Phàm vừa thấy liền mừng rỡ, thầm nghĩ Nhiếp Hồn hẳn ở ngay trước mắt rồi , vội vàng ngự không bay tới.
Mắt thấy sắp đến chỗ con khỉ , bỗng nhiên trong đầu Trương Tiểu Phàm nổ "rầm" một tiếng, thân mình chợt nhiên rung lắc lia lịa, một cảm giác váng vất nôn nao từ ngũ tạng trào lên, xông đến đỉnh đầu, trong phút chốc toàn thân hắn run lẩy bẩy.
Trương Tiểu Phàm trong lòng biết hẳn là Nhiếp Hồn gây ra rồi, vội vàng đem trường kiếm thu hồi lại, nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, ngồi xếp bằng dưới đất, vận khởi Thiên Thư đạo pháp chống đỡ.
Vận tức sau lát, quả nhiên rất có hiệu quả, trong cơ thể cảm giác khó chịu giảm đi. Trương Tiểu Phàm chậm rãi ngồi dậy, chỉ thấy phía bên kia thủy đầm có một đống gạch đá, lớn nhỏ không đồng đều, hình dạng khác nhau, một số nhỏ lại lòi ra trên mặt nước. Bên trong loạn thanh xuất hiện một cây gậy đen xì yêu dị, lộ ra trên mặt nước khoảng một thước, còn lại chìm trong nước, trông cây gậy đen thùi, hẳn nhiên đó là Nhiếp Hồn bổng. hắn thấy con khỉ vốn đến đó từ nãy giờ đang đứng im, nét mặt đau đớn khôn cùng, hướng ra chỗ hắn, trong mắt đong đầy những lời cầu cứu.
Trương Tiểu Phàm vội vàng đi lên trước, Tiểu Hôi thấy hắn lại gầni, vẫn không nhúc nhích, xem ra là bị ép tới không thở nổi rồi .
Trương Tiểu Phàm tiến lên ôm lấy nó, xoay người đi ra ngoài. Tiểu Hôi lúc này rất là nghe lời, an an tĩnh tĩnh mà nằm ở trong ngực của hắn.
Trương Tiểu Phàm đem Tiểu Hôi đặt ở địa phương an toàn, tiếp theo lại ngồi xuống, xuất ra Phệ Huyết Châu, chỉ thấy trên Phệ Huyết Châu chữ"Vạn" chân ngôn vẫn như cũ thập phần sáng ngời, Trương Tiểu Phàm biết nếu muốn Phệ Huyết Châu một lần nữa tái khởi uy lực nhất định phải phá vỡ chữ "Vạn" tự chân ngôn này, lập tức vận khởi Thiên Thư,Đại Phạm Bát Nhã cùng Thái Cực Huyền Thanh Đạo đạo pháp, tiến đến phá vỡ "Vạn" tự chân ngôn.
Trương Tiểu Phàm bản thân đạo pháp không tồi, hơn nữa Phệ Huyết Châu còn có tà lực cũng đang không ngừng mà đánh sâu vào chữ "Vạn" tự chân ngôn này, Phật lực tuy rằng cường đại, nhưng như thế nào có thể đỡ được trong ngoài hai luồng đại lực cùng đánh vào? Nhất thời chữ "Vạn" tự chân ngôn liền ảm đạm không ít, Trương Tiểu Phàm thấy vậy, tất nhiên là mừng rỡ, tiếp tục không ngừng vận dụng đạo pháp.
Rốt cục, phật lực trên Phệ Huyết Châu chịu không nổi trong ngoài hai luồng đại lực công kích, phật môn "Vạn" tự chân ngôn hoàn toàn vị phá vỡ, Trương Tiểu Phàm toàn thân lập tức được một luồng thanh khí bao phủ, như Thích Huyết Ác Ma, lần thứ hai trọng sinh.
Song chuyện lạ còn chưa kết thúc, hầu như cùng lúc luồng khí xanh giành lại được tự do, một tiếng động lớn vang lên, bắt nguồn từ giữa đầm nước, tức thời gió xô mây cuộn, loạn thạch trong đầm kích xạ tứ tung, dội lên những âm thanh ầm ỹ. Nước đầm màu bích lục nổi sóng, cuộn lông lốc không ngừng nơi giữa đầm, tạo thành một xoáy nước lớn. Từ tâm xoáy nước, chính giữa đáy trôn ốc, dần dần nhô lên một vật, hắc khí đằng đằng, chính là cây gậy ngắn đen ngòm, dài hơn hai thước, vàng chẳng phải vàng, sắt chẳng phải sắt, phả ra một luồng hung sát.
Trương Tiểu Phàm điên cuồng vận chuyển pháp lực, chống cự lại. Phệ Huyết Châu tựa hồ dính chặt vào lòng bàn tay hắn, vừa thoát khỏi khống chế,có thể lờ mờ nhìn thấy, huyết sắc nhàn nhạt từ thân mình Trương Tiểu Phàm đang chầm chậm chảy sang bên hạt châu. Trương Tiểu Phàm biết, Phệ Huyết Châu đang hút máu của chính mình để chống cự Nhiếp Hồn Bổng, bất quá hắn không có ý ngăn cản, muốn luyện thành pháp bảo cái thế, nhất định phải hao tổn lượng lớn máu tươi.
Một tiếng hú rít, lẫn trong tiếng sóng nước, cây gậy ngắn đột ngột lao vụt ra, nhằm thẳng vào Phệ Huyết Châu đang tán xạ thanh quang, giây lát một tiếng vang cực lớn, hai vật đại hung sát va vào nhau.
chỉ thấy cây gậy đen kỳ dị kia quật lên Phệ Huyết Châu, hắc khí liên miên bất tuyệt, phóng thẳng ra đằng trước. Phệ Huyết Châu dường như có linh tính, biết gặp phải đại địch, liền thu hồi thanh quang dùng toàn lực kháng cự, hai bên giằng co không dứt, chỉ sau một lúc lâu,Hai thứ thanh châu hắc bảng kia xoắn chặt lấy nhau mà tương đấu, nhưng hắc khí toát lên ngùn ngụt, dường như đã chiếm thế thượng phong, chính vào lúc này Trương Tiểu Phàm thốt cảm thấy một cơn đau nhói nơi lòng bàn tay, hắn nhìn xuống, sợ đến mức tim suýt nhảy ra khỏi miệng. Trong lòng bàn tay, một vòng xung quanh Phệ Huyết Châu, máu tươi đỏ sậm thấm qua làn da chảy ra ngoài, ri rỉ không ngớt, dần dần đọng thành một giọt máu lớn.
Trương Tiểu Phàm toàn thân phát run, mặt cắt không còn hột máu, giữa lúc ấy, Phệ Huyết Châu đầm mình vào giọt máu, tức thời thanh quang đại thịnh, phản kích ạt ào, không chỉ lật lại được cục diện, mà còn dần dần áp đảo được hắc khí.
Máu trên tay càng chảy nhiều, Trương Tiểu Phàm càng mất đi tri giác. Máu đỏ cứ trào mãi lên, lần lần chảy đến chỗ tiếp giáp giữa cây gậy ngắn đen huyền và Phệ Huyết Châu thì không chảy nữa, mặc cho thanh quang hắc khí giao đấu không ngừng, thêm một lúc nó bèn ngấm luôn vào chỗ ấy, nhuộm đỏ dần chỗ tiếp xúc giữa đầu gậy và hạt châu.
Một cỗ mùi máu tươi phiêu đãng ở trong không trung.
Theo thời gian trôi qua, phiến hồng sắc kia càng ngày càng đậm, càng về sau cơ hồ càng tiên diễm ướt át, mà không biết như thế nào, lúc đầu thanh quang và hắc khí tranh đấu đến ảm đạm thanh sắc, bài xích lẫn nhau, dần dần lại dung hợp thành một thể.
Cũng không biết trải qua bao lâu, dị biến này cũng hết, Viên Châu màu đen hoàn toàn mất đi độ sáng rọi, dung hợp lẫn nhau với cây gậy, "Ca" một tiếng, từ không trung rớt xuống trên tay Trương Tiểu Phàm còn đang hôn mê, rơi xuống trên mặt đất.
Một lúc lâu sau Trương Tiểu Phàm từ từ tỉnh dậy, nhìn bên cạnh người cây gậy đen thui cũng viên huyền châu thanh sắc, mặt tái nhợt nhưng tràn ngập sắc mặt vui mừng.
Rốt cục lại một lần nữa Phệ hồn trở lại trên tay mình !
0 nhận xét